Đến hẹn lại lên. Danh sách năm 1987 đánh dấu mốc năm cuối trước khi phong trào văn hoá hip hop bắt đầu mở rộng sau đó. Vậy xin phép bắt đầu bằng đĩa nhạc rock.
1. Def Leppard - Hysteria (hard rock) Album bán chạy nhất của Def Leppard, không biết có phải vì câu chuyện đầy nghị lực của Rick Allen sau khi anh bị cưa một cánh tay và vẫn trở lại chơi nhạc. Cũng có thể sự trở lại của Rick đã tạo nên cảm hứng cho tất cả các anh còn lại khi họ cố tạo ra một thứ giống như "Thriller" của MJ, đó là mọi track đều hay. Một album tuyệt vời nếu bạn muốn tập tành nghe Heavy Metal.
2. Michael Jackson - Bad (pop)
Sau album kinh điển Thriller, đĩa Bad này đánh dấu lần cuối sự hợp tác của Michael và nhà sản xuất Quincy Jones. Ngoại trừ bài hát song ca với Stevie Wonder, nhìn chung các bài còn lại đều từ hay đến xuất sắc, đỉnh điểm là Smooth Criminal, Dirty Diana, Speed Demon, Bad.
3. Savatage - Hall Of Mountain King (heavy metal/progressive metal)
Album này đánh dấu lần đầu hợp tác lâu dài với nhà sản xuất Paul O’Neill và cũng là lần đầu ban nhạc thử nghiệm với progressive metal. Đây chính là điểm mốc giữa hai hình thái âm nhạc của Savatage trước và sau.
4. Kiss - Crazy Nights (heavy metal)
Tôi rất thích đĩa này vì họ đánh rất đồng đều, đặc biệt là tải năng của Bruce Kulkick và Eric Carr. Tiếng đàn của Bruce Kulkick có một cái gì đó rất khó cưỡng lại, và nó thực sự đem đến một màu sắc rất lạ cho nhạc của Kiss, y hệt như cách anh thẳng thừng từ chối Paul Stanley: tôi không vẽ mặt đâu nhá.
5. Guns N’ Roses - Appetite For Destruction (hard rock)
Khoái trá cái sự đập phá. Guns phiên bản "Appetite" là Guns của sự tàn phá và bất cần. Nói gì thì nói, thể loại của nhạc Guns N roses vẫn là một mình một cõi (và mãi đến năm 1988 thì mọi người mới ngộ ra và cho nó lên no 1). Sự ăn ý và sáng tạo của Guns thực ra đã phát từ thời này, có điều trong thời lượng của 1 đĩa thì không thể bao hết phần, nên những bài kiểu như "You should be mine", "Civil war", hay thậm chí "November rain" phải chờ đến thời của Illussions để nhương chỗ cho cái khoái trá của sự tàn phá.
6. The Cure - Kiss Me, Kiss Me, Kiss Me (alternative rock)
Đây là đĩa nhạc thực sự xuất sắc của The Cure giúp ban nhạc tiến tới thị trường mainstream hơn. Mặc dù cả album không hẳn là đồng nhất vì dù gì đây cũng là đĩa đôi. Tuy nhiên vẫn có những điểm sáng từ những câu guitar solo đến giọng hát ám ảnh của Robert Smith.
7. George Michael - Faith (pop/r&b/soul)
Đĩa nhạc thần sầu của George đoạt giải Grammy album của năm. Mặc dù bài I Want Your Sex nổi đình nổi đám, tôi lại ưng mấy bài kia hơn như Faith, One More Try, Hand To Mouth. Có lẽ George vẫn là một trong số ít ca sĩ da trắng có thể hát nhạc soul hay được như thế.
8. Helloween - Keeper Of The Seven Keys - Part 1 (power metal)
Kai Hansen cảm thấy khó khăn khi vừa hát vừa solo guitar, bèn trình làng một ca sĩ trẻ măng mới toe thời bấy giờ là Michael Kiske. Rảnh miệng khỏi việc hát, Kai Hansen tập trung hơn vào âm nhạc và đã cho ra một thứ sau này trở thành kinh điển của Power metal với đặc trưng giọng hát cao vút, thứ âm nhạc nghe cực vui cực nhộn, tốc độ nhanh chưa từng thấy, và nhưng bài song tấu guitar đã đi vào sách giáo khoa về Metal.
9. Prince - Sign O’ The Times (r&b/funk)
Một trong những album mà theo tôi thuộc dạng hoàn hảo của Prince. Tài năng chơi nhiều loại nhạc cụ và thu âm nhiều bè làm cho đĩa đôi này được coi như một masterpiece về thể loại r&b mà khó ai sánh bằng ở thời điểm đó.
10. Fleetwood Mac - Tango In The Night (soft rock)
Album cuối cùng với nhóm thành viên thành công nhất đó là Lindsey, Stevie, Christine, John và Mick. Các thành viên lúc này đang có sự rời rạc và bản thân Stevie cũng không có nhiều thời gian thu âm. Tuy nhiên kết quả của đĩa này vẫn là một sản phẩm âm nhạc rất hay như Seven Wonders, Big Love, Family Man.
11. Whitesnake - Whitesnake (heavy metal/glam metal)Một album gặp nhiều vấn đề trong quá trình sản xuất và cả sau đó. Các thành viên đều lần lượt bị thay thế bởi người mới trẻ hơn, từ guitar, keyboard đến bass và trống. Dù vậy đĩa này cũng thành công về mặt thương mại mặc dù bị tẩy chay bởi các fan trung thành trước đây. 12. LL Cool J - Bigger And Deffer (hip hop) Một album khá là ổn do một trong những rapper tiên phong. Đĩa này còn có điểm đáng nhớ khi ra đĩa đơn được coi là bản ballad của rap thành công đầu tiên về mặt thương mại “I Need Love”. 13. Terence Trent D’Arby - Introducing The Hardline According To Terence Trent D’Arby (soul/funk) Đĩa này hay một cách ấn tượng từ phần beat với âm bass ấm áp và giai điệu hay qua giọng hát truyền cảm của Terence. Ai có thể quên được nếu chẳng may nghe phải giai điệu cực chill của Sign Your Name chẳng hạn. 14. Faith No More - Introduce Yourself (funk metal/alternative metal) Được đánh giá cao do chất nhạc cực catchy qua những câu riff mạnh mẽ phong cách funk. Đĩa này cũng được coi là đĩa đầu giới thiệu Faith No More tới người nghe trên thế giới. Rất đáng nhớ cho bộ discography của nhóm. 15. George Harrison - Cloud Nine (rock/blues) Tay guitar lead của nhóm Beatles phát hành một album rất dễ nghe. Có âm hưởng blues và pop. Album này còn có sự đóng góp của Ringo Starr, Elton John, Eric Clapton. Nhờ vậy có thể hiểu tại sao đĩa nhạc được ưa thích và đánh giá tốt kể cả trong giới phê bình. 16. Midnight Oil - Diesel And Dust (alternative rock) Đây có thể coi là một trong số album hay nhất của nghệ sĩ từ Úc, và thậm chí trong top năm đó so với các album khác trên thế giới. Không cần phải quá ồn ào, nhưng nội dung truyền tải của các bài đã đủ mạnh và gây ấn tượng sâu sắc với người nghe. 17. Motley Crue - Girls, Girls, Girls (glam metal) Các anh nhìn rất điệu, ăn mặc rất phụ nữ, và hát nhạc khiến thằng nào cũng phải thèm. Glam metal là vậy, nó hay ở chỗ nhìn mấy anh ngầu ngầu mặc đồ phụ nữ mà không ai cảm thấy phản cảm, mà chỉ thấy ghen tị ở chỗ: mấy tay đó gái chạy theo hàng đàn. Nói chứ, Motley Crue còn đạt được No 1 trước cả Megadeth, mặc dù 1987 các anh thua Whitney Houston. 18. Van Morrison - Poetic Champions Compose (rock/jazz) Nhạc chill nhẹ và tâm trạng của âm hưởng jazz. Nhìn chung đĩa này có thể coi trong top những đĩa hay của Van Morrison với nhiều bản ballad qua tiếng kèn saxophone. Một album rất ổn để nghe lẫn trong list nhiều nhạc rock như này. 19. Grateful Dead - In The Dark (hard rock) Là một ban nhạc chuyên thể nghiệm, lần này các anh Grateful dead chơi thu âm trong một nhà hát tối thui không khán giả, đúng nghĩa là "in the dark". Rất nhiều bài trong này được sáng tác từ tầm 82, 83 và diễn, thế nên kiểu thu này, thực ra là ý tưởng của mấy anh vừa đánh nhạc vừa "chiêm nghiệm" lại cảm giác diễn trước khán giả. 20. Bee Gees - E.S.P (pop)Vẫn theo đuổi kiểu nhạc dance pop thông dụng trong những năm 80s, album này chứng kiến sự đầu tư nhiều hơn trong sản xuất, khi âm thanh của Bee Gees trở nên nặng và mạnh mẽ hơn rất nhiều với những hit như "E.S.P" hay "You win again". 21. Berlinda Carlisle - Heaven Is A Place On Earth (pop rock) Không phải là album đồng đều nhưng đĩa này có quá nhiều bài hit của Berlinda và đưa cô lên tâm của một girl power trong thập niên 80s. Đĩa có thể tìm thấy ở kissme shop. 22. Whitney Houston - Whitney (dance pop) Tôi nghĩ đĩa này xứng đáng đi vào bảo tàng những đĩa hay nhất thập kỷ 80s, với thứ âm nhạc đặc trưng nhưng cực mới. Đĩa có thể tìm thấy ở kissme shop. 23. Joe Satriani - Surfing With The Alien (instrumental metal) Đĩa thứ hai và cũng là đĩa nhạc khiến cho cả thế giới biết đến Joe Satriani và kiểu chơi nguyên 1 album mà không cần phải hát. Joe Satriani đã tạo ra một loạt các âm thanh chưa từng có ở thời đó bằng cây đàn guitar của anh, mà sau này trở thành niềm cảm hứng cho vô số các cây guitar heavy metal sau này. 24. Pink Floyd - A Momentary Lapse Of Reason (progressive rock) Album đầu tiên của Pink floyd thời hậu Roger waters, và nó chứng tó David Gilmour hoàn toàn có thể chèo lái Pink Floyd, mặc dù album này không còn mang tính concept nữa. 25. Cacophony - Speed Metal Symphony (speed metal/instrumental metal) Album đầu tay của bộ đôi guitar siêu đẳng Jason Becker và Marty Friedman, được phát hiện bởi công ty chuyên phát triển các album về guitar là Shrapnel. Tất nhiên, Shrapnel rất giỏi trong việc tìm kiểm các cây guitar, nhưng không giỏi lắm trong việc ghép các cây còn lại vào band, vậy nên "speed metal symphony" có phần nhạc cực xuất sắc trong khi phần hát khá thường. Rất lâu từ Yngwie Malmsteen thì mới có mấy anh chơi neo-classical đã thế, và đây cũng là môt album đã nâng tầm Jason Becker và Marty Friedman đến các sân khấu lớn hơn, và là niềm cảm hứng cho rất nhiều cây guitar metal sau này chuộng neo-classical. Tôi đặc biệt thích Ninja. Xin hẹn mọi người vào năm 2013