top of page

Justin Timberlake: Pop bỗng dưng cool

Trong bộ film ra năm 2000, "High Fidelity" (John Cusack), anh bạn Rob Gorden đã từng tự vấn bản thân thế này:

"Thứ gì có trước? Âm nhạc hay sự vật vã?

Các bậc phụ huynh ngoài kia cứ sợ trẻ con chơi với súng, với xem phim bạo lực, với mấy thứ gì đâu ngoài đường. Chả ai nghĩ đến chuyện trẻ con suốt ngày nghe nhạc Pop, cả nghìn bài. Mình thật, cả nghìn bài về thất tình, yêu đơn phương, bị đá, rồi đau, rồi khổ, rồi mất mát.

Mình nghe pop vì mình vật vã? Hay mình vật vã bởi vì mình nghe pop nhiều quá?"

Nhạc pop là một thể loại nhạc dễ nghe và dễ đi vào lòng người. Nhưng làm nhạc pop không dễ chút nào vì nếu không có được một giai điệu trữ tình đủ đẹp (hoặc đủ khổ sở) thì khó mà gây ấn tượng. Chưa kể đến việc gây nhàm tai vì cứ phải đi theo cái lối mòn "khổ đau thất tình" mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy.

Justin Timberlake, sau khi rời bỏ nhóm boyband N' Sync để theo đuổi sự nghiệp solo, đã rất thành công theo một cách riêng.

Điều hay ho nhất trong âm nhạc của Justin: anh tạo ra thứ âm thanh đến-từ-tương-lai. Âm hưởng trong nhạc của Justin luôn tạo cho người nghe cảm giác phải vài năm sau người ta mới chơi nhạc và biểu diễn như vậy. Định hướng sản xuất ra âm nhạc của tương có thể thấy rất thấy rất rõ, chẳng hạn như, trong video clip bài Filthy (đĩa mới nhất của Justin), khi toàn bộ clip là hình ảnh Justin bước ra sân khấu như một Steve Jobs thứ hai để ra mắt giới thiệu sản phẩm robot với công nghệ của tương lai.


Cũng bởi vì Justin đã phá vỡ các nguyên tắc của nhạc Pop thông thường khi loại bỏ kiểu dùng hợp âm và âm thanh dễ lọt tai, đem hòa trộn với âm hưởng của các dòng nhạc khác như hip hop với R&B theo cách phù hợp với giọng của anh nhất. Khi mà Justin không mạnh về âm vực cũng như chất giọng, lối hát kỹ thuật, và hay sử dụng giọng giả thanh khác với chính anh thời N Sync, lại làm cho nhạc của anh "tiệp" với nền âm thanh của "tương lai" đó. Giọng của Justin dù hơi mỏng, nhưng cũng nhờ đó giọng giả thanh của anh lại nghe êm tai, cộng với phần bè che được điểm yếu đó. Và quan trọng hơn, không ai còn bị liên tưởng tới Justin của thời N'Sync. Nhạc của "tương lai" mừ.


Để đạt được thứ âm thanh đến-từ-tương-lai đó, việc đầu tiên của sự thành công này chính là sự hợp tác lâu dài và thân thiết với những nhà sản xuất, được biết tới như những người tiên phong, ấy là TimbalandPharrell Williams. Hai producer(s) này thì rõ là nổi đình nổi đám với nhạc mainstream khi cho ra rất nhiều thứ nhạc thời thượng và phần beat cực chất.

Ở từ đĩa đầu tay Justified, ảnh hưởng của Pharrell thể hiện rất rõ qua cách sử dụng phần nhạc đệm không dầy tiếng hay nhiều track nhạc cụ, nhưng chủ yếu là tiếng keyboard cho những hợp âm nghịch tai trên nền trống liên tục đảo phách tiêu biểu như "Senorita" và "Like I Love You". Sau đó phải kể đến cách hát bằng giọng giả thanh (falsetto) của Justin mà chính Pharrell cũng rất hay sử dụng.

Timbaland thì sử dụng nhiều synthesizer để tạo ra những âm thanh điện tử của xu thế hiện đại trên nền beat của trống được program sẵn pha lẫn tiếng beatbox (đôi lúc hứng lên chơi luôn bởi cả Timbaland và Justin khi thu âm), mà nếu bật trên các sàn nhạc thì đều đủ gây sốt cho toàn bộ khán giả. Chưa hết, Timbaland cũng sử dụng nhiều phần bộ dây làm mềm tiếng và làm cho những bài hát pop của Justin mượt mà hơn nhiều. Ảnh hưởng của Timbaland đến nhiều nhất từ CD FutureSex/LoveSound, có thể được coi là album hay nhất của Justin. Âm thanh của đĩa này đúng nghĩa âm thanh của nhạc tương lai ở thời điểm đó (năm 2006), chẳng hạn như những bài như "Lovestoned", "Sexyback", "What Goes Around Comes Around".


Theo đà đó, những đĩa tiếp theo của Justin lại tìm đến ảnh hưởng của thứ nhạc neo-soul và jazz như trong The 20/20 Experience hay nhạc country pha R&B hay thậm chí cả trap music trong "Man Of The Woods". Những bài mà tôi thích nhất trong mấy đĩa này chính là "Strawberry Bubblegum", "Tunnel Vision", "Mirrors", "Amnesia", "Higher Higher", hay "Livin’ Off The Land". Hơi bị nhiều!


Dĩ nhiên nhạc pop vẫn là phần cốt lõi trong nhạc của Justin Timberlake, chẳng qua anh đã khéo léo làm cho nó có cá tính hơn, cộng với phần "nhìn" của âm nhạc được thiết kế đẹp đến tỉ mỉ. Tỉ dụ như những điệu nhảy được tùy biến cực gọn và đẹp mắt, để anh và các đồng đội nhảy khi vẫn mang theo nhạc cụ (cả trong các video clip lẫn các buổi diễn live). Nếu ai có từng xem buổi biểu diễn của Justin tại Madison Square cái thời mới ra đĩa FutureSex/LoveSound mới thấy Justin tài năng thế nào. Anh hát, nhảy, đánh đàn guitar, piano, beatbox trong cùng một show được dàn dựng đến mức hoàn hảo, từng chi tiết từ âm thanh đến hình ảnh. Kể cả những nhạc công đánh live, hoặc là những câu solo guitar, câu nhấn nhá, câu chuyển hay trong buổi biểu diễn đều được tôn vinh ngay chính giữa sân khấu y như trong một buổi đại hoà nhạc vậy.


Nhạc pop của Justin không phải còn là thứ nhạc DJ mở nhạc nền để hát (như karaoke) thời boyband nữa, mà là chất lượng đánh live thực sự có tính đến cả sự ngẫu hứng có được giữa các nhạc công trong buổi biểu diễn. Đôi lúc tôi cũng thắc mắc liệu đó có phải ảnh hưởng từ Timbaland, là DJ chuyên làm beat bẳng ban nhạc đánh "sống", thay vì chơi trên các record như thông thường.

Cảnh báo trước: clip sau cực hay, có khả năng gây nghiện, đặc biệt nếu mở bass thật lớn. Chúng tôi không chịu trách nhiệm với hàng xóm nhà bạn.

Thú nhận đi, nếu như bạn không muốn làm anh đẹp trai đứng trước mic kia, thì cũng muốn là một trong số gần hai chục người nhún nhảy trong ban nhạc đó.


Hẹn gặp lại Chủ nhật.


Kroon

1,485 views

Recent Posts

See All
bottom of page