Cách đây 1 tuần (25/3/2022), có lẽ tất cả chúng ta đều bàng hoàng khi hay tin tay trống của Foo Fighters, Taylor Hawkins, đã đột ngột ra đi ngay trong tour lưu diễn dài ngày đầy hứng khởi. Taylor Hawkins được báo là bị khó thở và dù các nhân viên y tế đã tới hỗ trợ tại khách sạn ở Bogota, Colombia, ngay lúc đó, họ đã không thể cứu được anh.
Dave Grohl đã từng thừa nhận Taylor Hawkins còn giỏi hơn cả mình và điều này càng đáng trân trọng hơn khi ai cũng biết tầm cỡ của Dave Grohl thế nào trong hàng ngũ những tay trống xuất sắc nhất mọi thời đại. Chưa kể Dave còn là gã nổi tiếng cầu toàn trong phòng thu.
Hãy cùng nhìn lại vài lý do tại sao Taylor Hawkins lại trở nên đặc biệt và được kính nể đến vậy trong giới âm nhạc.
1. Một trong những nghề khó nhất
Với tất cả sự trân trọng dành cho những tay đua xe MotorGP và những diễn viên đóng thế, tui đồ rằng nghề nghiệp của Taylor Hawkins cũng chịu áp lực chẳng kém gì những con người này. Anh chơi trống cho một trong những người chơi trống (và làm nhạc) xuất sắc nhất, thậm chí còn đẩy sếp của anh lên đứng cạnh cây mic vĩnh viễn và hầu như không cần bận tâm đến phần trống cho Foo Fighters nữa, và còn duy trì lưu diễn thứ âm nhạc đầy năng lượng này suốt năm này qua năm khác mà vẫn giữ được sự sung mãn một cách đáng sợ.
Hãy xem phần biểu diễn live của "Everlong" dưới đây - Taylor Hawkins chơi nhanh hơn bản gốc, vốn đã rất nhanh với nhịp 16 trên hi hat với đôi tay dang rộng, mà vẫn kịp châm vào những cú fill đầy nhạc nhiên, chưa kể giữ đều đều nhịp độ lẫn giựt lắc suốt cả bài. Đã vậy có nhất thiết anh phải nện mạnh trong tất cả các beat như vậy không? Hawkins thực sự khiến cho tui, dù chỉ cố gắng "air drum" theo anh thôi, phải rã rời cả hai tay ngay từ điệp khúc đầu.
2. Ảnh hưởng từ Queen và Police cùng lúc
Nếu như ảnh hưởng đầu tiên của Taylor Hawkins là từ Roger Taylor của Queen trong đĩa Jazz, và một giàn trống với những chiếc tom bự với tiếng trống mập mạp vang rền, thì khá ngạc nhiên khi tay trống thứ hai đã giúp định hướng lối chơi của Taylor, ấy là Stewart Coppaland của The Police, người có khả năng vung tay cực nhanh và chính xác tới bất cứ vị trí nào trên giàn trống khổng lồ cùng những beat được chơi "không giống ai". Hai người ở hai thái cực và hoàn toàn có lối chơi khác nhau, nhưng có lẽ điểm chung dễ nhận thấy nhất của Taylor Hawkins đối với hai thần tượng của anh, ấy là việc tạo ra cái "chân" đầy chắc chắn cho bài hát bằng chơi liên tục những beat của mình và xây dựng nên phần rhythm chặt chẽ cho bài hát.
Hãy thử cùng nghe lại "The Pretender" với phần rhythm cực chặt với nhưng beat đều đặn, và khi Hawkins bắt đầu dồn trống thật sự ở cuối đoạn bridge để vào chorus, không khí bỗng trở nên khác hẳn. Cú chém cymbal cùng snare "trễ" lại ở nhịp 4 ở mỗi bar thứ 4 của đoạn điệp khúc bỗng làm cho câu hát của Dave Grohl trở nên thú vị hơn hẳn. Chiêu này được hỗ trợ tuyệt vời bởi nốt bass cũng trễ lại theo khiến cho phần rhythm cực kỳ chặt chẽ là vì vậy.
3. Làm những điều Dave Grohl không làm
Dave Grohl dường như lúc nào cũng ôm gọn giàn trống của mình và tạo ra những câu riff bằng trống, trong khi cách tạo ra beat của anh vẫn mang nhiều ảnh hưởng từ punk rock và hard rock truyền thống. Nếu như bạn còn nhớ, thì hai album đầu Foo Fighters và The Colour and The Shape, phần trống đều do Dave Grohl chơi. Album thứ ba Nothing Left To Lose thì có vẻ là 50/50, và từ đó đến nay thì Dave Grohl không phải lo thu trống nữa.
Taylor Hawkins thì trông buông thả trên giàn trống hơn với đôi tay dang rộng và tưởng như có thể văng chiếc dùi tới bất cứ vị trí nào anh muốn để tạo ra sự biến đổi trong beat của mình. Taylor Hawkins cũng không quá ham riff bằng trống mà chơi gần với tay bass hơn để tạo ra phần rhythm chặt chẽ. Anh chọn cách gây đột biến bằng những câu fill bất ngờ. Và có lẽ sự khác biệt này đã khiến Dave Grohl cảm thấy sẽ tốt hơn cho nhạc của Foo Fighters khi Hawkins đem tới một cách nhìn khác.
Hãy nhìn không đâu xa hơn ca khúc "Times Like These" nổi tiếng của Foo Fighters. Nếu như phần riff của guitar khá là đều đặn trong bài này thì tiếng floor tom trầm đục và trống nghỉ ở cuối mỗi câu beat của Hawkins đã khiến mỗi câu hát dường như được kéo dài thêm sức sống. Bài này có nhiều đoạn được chơi ở nhịp lẻ 7/4 xen kẽ với 3/4 và 4/4, thứ mà có lẽ Dave Grohl thèm muốn lắm thời còn ở Nirvana mà không được làm.
4. Sự giận dữ
Taylor Hawkins thành danh từ khi chơi cho người đàn bà da trắng giận dữ Alanis Morisette. Phải rồi, dĩ nhiên bà ta phải tìm ra những kẻ giận dữ khác chơi cùng mình. Hãy xem lại những thước phim chơi live bài "You Oughta Know" đầy giận dữ nhưng cùng đầy tính toán trong cách chơi trống trận trên snare. Nên mặc dù không góp mặt trong album Jagged Little mà chỉ trong tour lưu diễn vòng quanh thế giới sau đó, Taylor Hawkins đã một tay biến đội hình của Alanis Morisette thành một ban nhạc trình diễn Rock đầy lôi cuốn.
5. Tung chiêu đúng lúc
Taylor Hawkins quay dùi trống khi đang chơi. Hawkins tung dùi và chụp. Hawkins solo trống trong buổi biểu diễn. Hawkins lao lên hát chói vói và làm những trò ngộ nghĩnh trên sân khấu không thua gì thần tượng Roger Taylor của anh. Nhưng Taylor Hawkins cũng luôn tâm niệm rằng tất cả điều đó chỉ để hỗ trợ cho thành công của mỗi màn trình diễn, nơi anh đóng vai trò người ghép nối tất cả cách thành viên trong ban nhạc.
Có lẽ vì thế Taylor Hawkins cảm thấy muốn được thuộc về một ban nhạc như Foo Fighters hơn là đi chơi cho một nghệ sĩ solo như Alanis Morisette, dù rằng ở thời điểm năm 1997, Alanis ở tầm cỡ lớn hơn rất nhiều. Dave Grohl cũng không nghĩ Hawkins sẽ tham gia Foo Fighters, mà chính Hawkins đã gọi điện để giới thiệu mình.
"Em sẽ là tay trống mới của anh, đừng đi tìm nữa!".
Dave Grohl đã từng phải cắn răng thu lại toàn bộ track trống mà William Goldsmith chơi trong album The Color and The Shape (1995) vì với bản tính cầu toàn của mình, từng tiếng trống phải đều trau chuốt và mạnh mẽ để tạo ra cái uy lực trong thứ âm nhạc mà Dave Grohl trông đợi. Những ngày đầu làm việc trong phòng thu cùng Dave Grohl, Hawkins đã luyện tới mức đầu dùi có thể nện vào mặt snare tại cùng một vị trí và cùng một độ mạnh trong suốt phần thu để tạo nên màu sắc đồng nhất cho mỗi phần trống. Và đúng là từ album thứ 4 trở đi, Dave Grohl không bao giờ phải lo về phần thu trống nữa.
Nhưng Taylor Hawkins còn mang tới nhiều hơn thế. Đâu đó có thể sẽ xuất hiện tiếng cowbell, tiếng tom nhỏ, tiếng roto toms, v.v. Taylor Hawkins thực sự có thể tạo ra những beat lạ lùng và thú vị như cách của một tay trống nện mạnh khác mà tui rất ngưỡng mộ, Jeff Porcaro. Anh luôn có khiến cho người nghe/xem có cảm giác anh có thể làm được xa hơn nhiều những gì anh thể hiện. Hãy thử chiêm ngưỡng "Thanks For The Line" sau đây mà Taylor Hawkins chơi cùng superband chơi prog của anh, The Birds of Satan.
Thế giới sẽ không tốt đẹp hơn khi những con người tài năng như vậy tiếp tục ra đi.
R.I.P
Hẹn gặp lại,
Kai
ad viết thêm về band ff đc ko ạ :>