top of page

Journey và câu lạc bộ 100 triệu

Đó giống như là một giấc mơ y như thật. Chí ít thì nó có lý như một kịch bản của một bộ phim biopic về ban nhạc Journey, thứ mà có lẽ việc xuất hiện sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tôi vẫn lăn tăn không biết có nên phát triển nó thành một kịch bản và nộp cho đạo diễn John Chu hay không, nhưng trước mắt tôi nhất định phải kể câu chuyện này với các bạn.


… Tôi bị đẩy vào một căn phòng uy nghi nhưng khá ít ánh sáng, và trước khi cánh cửa kịp đóng sầm lại phía sau lưng, tôi ngó thấy dòng chữ lờ mờ ‘100 triệu’ và ‘club’ gì đó. Hẳn đây là câu lạc bộ dành cho những người giàu có nhất. Nhưng tại sao họ lại đẩy tôi vào đây?


Những chiếc ghế bọc nhung sang trọng. Những bộ vest dày gắn huy hiệu với con số 100, 200 của câu lạc bộ được treo dọc trên hành lang mé bên trái. Rất nhiều ghế bự như một chiếc ngai bỏ không trong một căn phòng thật rộng, Và hình như ở kia có một người đang ngồi một mình.


Tôi lại gần chiếc ngai màu đen tuyền, và một mái tóc đen và cái miệng cười rộng ngoác quay lại lại đầy đắc thắng.


“Cậu là ai và sao lại lọt được vào đây?” – Tôi nhận ra đó không ai khác chính là Neal Schon, tay guitar nổi danh của ban nhạc Journey. Tự nhiên miệng tôi đã lẩm nhẩm giai điệu của “Don’t Stop Believing” rồi – tôi chắc ai nghĩ đến Journey cũng thế.


Tôi chợt nhận ra mình đang ở trong vai một nhà báo trong một bộ phim quay kiểu một cú máy (One-shot). Đến đây rồi thì phải liều diễn tiếp thôi. “Emoodzik” là mấy chữ bật ra khỏi miệng tôi lắp bắp.


“Ta không quan tâm. Bất cứ ai vào đây đều muốn đổi chác một thứ gì đó để lấy danh vọng. Cậu muốn đem đổi lấy điều gì” – Neal Schon lạnh lùng.


“Tăng view” nhỉ? “Thêm likes” thì sao? Đầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng với những suy nghĩ thiển cận mà quên mất mình đang có cơ hội được phỏng vấn một bậc lão thành. Như đọc được sự ngu độn hiện trên mặt tôi, Neal Schon đã bụp ngay:


“Thực ra cũng có khối kẻ tới đây cũng bối rối y như cậu và không phải ai cũng chọn được thứ mình muốn. Người trần mắt thịt các cậu khi nghĩ đến ngôi sao nhạc Rock chỉ nghĩ tới gái gú và vui vẻ.


Các cậu đâu biết ai thực ra cũng thèm có được 100 triệu album bán được đến mức nào đâu. Và ta cũng chỉ là một kẻ thèm khát khốn nạn!”


Ra là cái con số 100 triệu kia. Cảm giác giờ đã yên tâm hơn, tôi bèn mạnh dạn bắt đầu từ những câu hỏi ngu ngơ.


***

Đây là đâu thưa anh?

Đây là câu lạc bộ của những kẻ đã bán được 100 triệu đĩa. Kia vốn là chỗ ngồi của Jimmy Page, còn đây là chỗ mà Angus Young thường ngồi với đám AC/DC. Michael Jackson thì hay ngồi trong cái bàn góc kia cùng hội Elton John với Freddie Mercury.


Vậy giờ mọi người đâu hết rồi?

Ít người còn lui tới chỗ này lắm, từ ngày đám Ed Sheeran Bieber bắt đầu tham gia câu lạc bộ. Đâu như chỉ có ta và đám Def Leppard là còn hay lên đây tán dóc. Hội da màu thì ưa ở nhà kinh doanh hơn.

Bởi hóa ra, tất cả đều đã phải hy sinh một thứ gì đó cho Satan để được vào đây, nhưng có quá ít người muốn thừa nhận điều đó bởi cái tôi của họ.


Satan?

Tất cả là do lão. Muốn bán được nhiều đĩa và lưu danh thiên hạ ư, hãy hy sinh cho lão một điều gì đó quý giá. Buồn thay, thứ đó thường là mạng sống của một ai đó mọi người đều quý mến. Hãy nhìn Metallica đã mất đi Cliff Burton. AC/DC thì mất đi Bon Scott. Mấy tay guitar khôn lỏi như Jimmy Page lúc đầu tưởng đã qua mặt được Satan khi chôm được MIẾNG GẢY ĐỊNH MỆNH của lão. Xong cũng bị lấy lại, và mang theo luôn cả John Bonham. Don Henley thậm chí đã bán cả linh hồn của lão để có danh vọng cùng Eagles - cũng có khác gì mất mạng đâu.

Tất cả đám đó sau đều trở thành A Hoàn bứm đêm cho Satan dưới kia mà thôi. Kể cũng mắc cười bao nhiêu năm Michael Jackson đã đều đặn cống nộp cho Satan thứ gì... (nói đoạn, Neal Schon không thể nhịn được mà cười khùng khục ra thành tiếng).


Không có sự lựa chọn nào bớt đau đớn hơn hả anh?

Def Leppard cũng hám danh lắm, nhưng mấy lão đấy nhát nên chỉ đánh đổi cánh tay của tay trống Rick Allen. Không đủ, chúng đã phải trả giá gấp bội sau đó bằng mạng của lão guitar Steve Clark lẫn khả năng chơi lead của Vivian Campbell.


Vậy anh đã đánh đổi gì?

Những câu riff. Ta đã không muốn có một người bạn nào phải ra đi. Ta chấp nhận cả sự nghiệp không có một câu riff nào đáng nhớ và chỉ tập trung chơi những câu solo tuyệt hay mà thôi.

Giọng hát cao vút của Steve Perry cùng những câu đàn giai điệu của Neal Schon là những thứ đẹp nhất từ Journey


Một cái giá có quá rẻ không?

Cũng khối người có suy nghĩ thiển cận như cậu! Rẻ mà không rẻ. Hãy nghĩ xem, ta đã từng là thần đồng guitar và có vinh dự được chơi cùng Carlos Santana từ khi ta còn đang học cấp 3, và ta đã phải hy sinh một nửa khả năng chơi guitar của mình?!?

Nếu ta vẫn tiếp tục cùng Santana, hẳn ta hiện giờ cũng đang ngồi trong căn phòng này, nhưng có lẽ ở một vị trí ít trang trọng hơn. Ta đã chọn cho mình một con đường riêng tách ra khỏi Santana. Vả lại, ta đâu có thương lượng để đổi lấy thật nhiều tiền bạc và số đĩa bán được như bọn họ đâu?


Vậy anh đã đánh đổi lấy thứ gì?

Sự khôn ngoan và một chút may mắn.


Có vẻ riêng việc chọn giá "thấp" hơn và đổi lấy thứ ít ai lấy như anh đã khôn hơn khối người rồi.

Ấy thế mà có những người vẫn cho đó là một cái giá quá đắt. Lão Joe Satriani đó, vẫn giữ rịt khả năng chơi riff lẫn solo tóe khói của mình mà không muốn đánh đổi thứ gì, nên lận đận mãi trong phân khúc nhạc kén người nghe. Mọi người vẫn hỏi ta tại sao không shred tóe khói và chơi guitar điên dại như thời Santana. Chính sự khôn ngoan từ Satan đã cho ta biết, ca khúc mới là thứ quyết định tất cả. Quên việc trở thành virtuoso đi, khi cậu có ca khúc ngon, cậu sẽ thắng. Việc cần làm là chơi guitar solo có giai điệu để mọi người có thể hát theo. Những thứ còn lại mà ta cần, chỉ là việc đưa ra những quyết định tốt nhất – cũng nhờ chút cáo già lấy từ Satan.

Gregg Rolie giúp Journey có hit đình đám "Anyway You Want It"


Anh nói kỹ hơn thử xem nào

Khi ta bắt đầu tạo ra Journey, ta cần có một người đồng hành. Ta chọn Gregg Rolie, kẻ vừa hát được vừa chơi keyboard kỳ tài; lại có thể viết nhạc chung. Chính gã là người đã hát những bài kinh điển cho Santana như “Aye Co Moba” hay “Black Magic Woman”. Rolie sau này giúp ta có được bản hit nền móng "Anyway You Want".

Sự khôn ngoan trước hết đã khiến ta nhận ra sau 3 album đầu của Journey, chơi nhạc jam và nhiều kỹ thuật không phải là thứ bán được. Thây kệ psychedelic hay prog rock, ta đã chọn được Steve Perry làm ca sĩ thay vì Robert Fleischman – dù lão này cũng đi diễn với bọn ta khá lâu rồi. Ta chọn việc Journey sẽ hát những thứ đẹp đẽ và dễ lên radio thay vì những thứ giàu kỹ thuật. Thì sao chớ. Ta đã không chọn cho mình con đường phải đánh đổi để có ngay danh vọng, mà ta chọn lấy sự khôn ngoan và may mắn vì đó là thứ trước sau cũng sẽ đem lại cho ta danh vọng.


Nhưng sự khôn ngoan của anh xem ra cũng phải đánh đổi bằng những quyết định nghiệt ngã quá anh ơi! Anh đã mất tay trống cự phách như Aynsley Dunbar khi nhạc của Journey không còn giàu tính kỹ thuật nữa. Anh mất luôn ca ca sĩ Steve Perry, người giúp Journey bán được hàng chục triệu album và hát những ca khúc kinh điển.

Hãy nghĩ đó là quyết định của riêng họ. Journey là một cỗ mãy liên tục hoạt động và sẽ không chờ một ai. Aynsley Dunbar đã từng bỏ Frank Zappa và hội Mother of Intervention của lão, lẫn David Bowie để theo Journey, thì ắt hẳn lão cũng sẽ có ngày bỏ Journey để theo đám khác. Steve Perry ư, thật tiếc cho một giọng hát độc nhất vô nhị có thể lên tới tận nốt A5 luyến láy và bổ nhào mượt mà như một chiếc tiêm kích F22, nhưng Journey sẽ không thể cứ tiếp tục hủy show và ngồi chờ cái sự đỏng đảnh của lão để tiếp tục đi diễn. Tại sao lão không chịu chữa cái lưng khi bị chấn thương vào năm 1997 và bắt bọn ta phải chờ?

Mấy ai còn nhớ 3 album jazz fusion của Journey thời đầu không Perry?


Điều mấy lão kia không biết, ấy là sự khôn ngoan nằm trong tay ta. Không có Dunbar chơi trống, ta tìm được Steve Smith để thay thế. Nên nhớ Steve Smith được bầu chọn 5 năm liền là tay trống toàn năng nhất và còn ở trong top 25 những tay trống xuất sắc nhất mọi thời đại của tạp chí Modern Drummer. Không Gregg Rolie, ta thậm chí còn tìm được Jonathan Cain trung thành, người đã cùng ta viết toàn bộ album Escape đỉnh cao với “Don’t Stop Believing” mà ai cũng biết, lẫn những bài đỉnh như “Faithfully” hay “Open Arms”. Còn Perry ư, Perry nào nhỉ? Ta đã có Arnel Pinada người hát chẳng khác gì Steve Perry cả. Sức sống của những ca khúc hit của Journey sẽ vẫn được lưu truyền, và bọn ta sẽ vẫn tiếp tục lấp đầy những sân vận động trong nhiều năm nữa.


Danh vọng được đánh đổi từ làm việc chăm chỉ ư?

Đúng vậy. Ta đã chọn cho mình không đánh đổi lấy số đĩa bán được ngay từ đầu. Khi ta có thừa sự khôn ngoan, điều đó sớm muộn sẽ đến. Khi bọn ta phát hành album chọn lọc Greatest Hits của Journey vào năm 1988, bọn ta bán được 15 lần Platinum, và đó là khi ta biết chỉ cần đi hát những bài trong đĩa đó suốt phần đời còn lại cũng đủ sung túc và ngồi rung đùi trong cái câu lạc bộ chết tiệt này.


Và đó là lý do anh tới tận Philippines xa xôi để chọn lấy ca sĩ Arnel Pinada?

Tại sao lại không? Lão có thể hát không khác gì Steve Perry và trẻ hơn rất nhiều – cũng có nghĩa lão sẽ còn giúp lấp đầy các sân vận động trong nhiều năm nữa. Câu chuyện Lọ Lem của lão kiểu gì cũng sẽ trở thành phim và sẽ ăn khách. Lão Brian May đã phải vội ra phim biopic của Queen cũng chỉ bởi lão sợ nếu Journey mà có phim thì sẽ không ai còn xem phim của lão nữa.


Anh không phiền khi có ai đó làm thứ gì đó trước mình ư?

Quan trọng là đúng lúc thì sẽ ăn tiền cậu ơi. Ta có thừa sự khôn ngoan để biết khi nào là đúng lúc. Mãi gần đây ta mới đem đăng ký độc quyền cho các ca khúc của Journey để tăng thêm doanh thu bán đồ lưu niệm, thì anh em cựu thành viên lại nhảy dựng lên và kiện ta. Ủa chứ sao mọi người không làm trước?

Journey của thời hiện đại vẫn cố tạo ra những âm hưởng quen thuộc từ thời hoàng kim


Vây anh sẽ còn tiếp tục làm những điều bất ngờ gì nữa?

Sự khôn ngoan cho ta biết không nên chia sẻ về dự định với cậu. Đám viết lách các cậu là những kẻ khó tin tưởng lắm. Ta chỉ có thể bật mí về tour diễn kỷ niệm 50 năm thành lập Journey mà thôi.


Anh còn vừa bán đi hơn 100 cây đàn trong bộ sưu tập hơn 900 cây của anh?

Lấy 4 triệu rưỡi đô ngon lành thời COVID. Tại sao không? Ta dùng tiền đó để mua thêm 150 cây khác.


Vậy là album Freedom mới đây anh phát hành cũng chỉ là cái cớ để khởi động cho chuyến lưu diễn 50 năm thôi ư? Em thấy kia là những sân vận động, rất nhiều đồ lưu niệm, phim biopic về Arnel Pinada, và cả những cây guitar anh vừa bán - tất cả đều có chung 1 đích đến ư!

Ha ha ha ha ha. Cậu đã biết quá nhiều!

Arnel Pinada sẽ còn tiếp tục giúp Journey lấp đầy các sân vận động thêm nhiều năm nữa


***

Đến đây, một đám cảnh vệ xuất hiện. Tôi không ngờ hôm nay Kayne West cũng la cà ở đây và đã gọi an ninh tới để đuổi tôi ra ngoài. Có lẽ vì nhìn phía sau, bộ dạng cao lòng khòng và mái tóc màu trắng của tôi nhìn nom giống danh hài Pete Davidson.


"Tao ghét tất cả những ai nhìn như mày" - Kanye West dõng dạc.


“Em là bạn của Neal Schon, thưa anh Kanye” – tôi chỉ kịp kêu lên.


“Bạn ư? Hãy hỏi chính Steve Perry xem ai mới là bạn của Neal Schon này nhé” – Neal Schon cười khẩy và vẫy tay cho đám cảnh vệ ném tôi ra ngoài.


… Cũng là lúc tôi bừng tỉnh và nhận ra mình chưa kịp hỏi xem Kanye West đã đánh đổi thứ gì với Satan để được vào club.


Hẹn gặp lại!


Kcid

641 views

Recent Posts

See All
bottom of page